Chicago những ngày nhiều mây hệt như tách cà phê nóng bên góc quán cà phê nhỏ với một anh chàng trầm tính.
Tôi vẫn thường hình dung xem anh chàng ấy là kiến trúc sư hay hoạ sĩ. Nếu là hoạ sĩ, hẳn nhiên tôi sẽ được anh đưa đi hàng giờ trong Viện Nghệ thuật Chicago và giảng giải về những bức tranh của Claude Monet hay Mary Cassatt.
Chúng tôi cũng có thể đi cùng nhau qua góc phố W Randolph và N Dearborn để chiêm ngưỡng một công trình kiến trúc bằng đồng của Picaso nằm ngay ngoài trời.
Nếu anh chàng ấy là một kiến trúc sư, chúng tôi hẳn đã gối đầu trên lối đi lát gạch cạnh hồ Michigan và ngắm nhìn thành phố trong ánh đèn đêm toả rạng từ những khối nhà cao vút.
Đài quan sát ở tầng thứ 94 của toà nhà 100 tầng John Hancock phía Bắc thành phố sẽ là nơi anh nói cho tôi nghe về mạch ngầm sáng tạo đang tuôn chảy không ngừng bên trong những kiến trúc tráng lệ của Chicago.
Nếu có thêm thì giờ, hẳn chúng tôi sẽ cùng đi với nhau khắp thành phố trong chuyến tàu ở đường ray trên cao, ngắm Chicago từ khung cửa kính đầy mưa khi đoàn tàu bẻ ghi sang một góc đường khác.
Tôi nghĩ Chicago không xây đường tàu trên cao để phục vụ du lịch, nhưng nhìn mọi vật từ độ cao của những chiếc ban công trong khi bạn đang lướt đi giữa thành phố nên được liệt kê vào danh sách những điều nên làm khi đến Chicago.
Tôi và anh cũng có thể đi giữa mùa bồ công anh bay chấp chới khắp thành phố và tự hỏi không biết chúng đã đi xa chừng nào để đến thành phố này.
Kỷ niệm của tôi về thành phố bên hồ Michigan cứ bồng bềnh như những cánh buồm trắng muốt trên sóng nước hồ khi mặt trời gần ngả bóng.
Tôi cứ nghĩ mãi về những cánh bồ công anh đã bay đến thành phố lúc mùa hè. Chúng sẽ đi xa đến đâu trong hành trình nương theo cơn gió của mình? Một miền đồng thảo kì ảo nào đó phía bên kia Cổng Mây chăng?
https://www.facebook.com/notes/dinh-hang/chicago-th%C3%A0nh-ph%E1%BB%91-trong-h%E1%BA%A1t-%C4%91%E1%BA%ADu/10151676709163170